Tò mò

Tò mò

3 phút đọc

Con Bống nhà mình dạo này rất hay hỏi. Từ lúc nó đọc được sách, truyện thì cứ thấy gì lạ là nó hỏi. Mà nhiều câu nó hỏi rất ác, có khi ba nó cũng không biết phải trả lời thế nào.

  • Ba ơi, tại sao con bù mắt nó cứ bay xung quanh mắt mình?
  • Ba ơi, tại sao người ta thường bán kẹo cao su gần quầy tính tiền trong cửa hàng?
  • Ba ơi, làm sao để ba mẹ sinh ra con?
  • Ba ơi, kiêu ngạo, hãnh diện và tự tin khác nhau như thế nào?
  • Ba ơi, tại sao bạn N lớp con lại không có ba?

Những câu hỏi của nó làm mình phải quay trở lại những suy nghĩ thật đơn giản để hiểu được vấn đề nó muốn hỏi. Cũng có khi nó làm mình chợt nhận ra được những thứ mới mẻ theo kiểu: ồ, sao trước giờ mình không hỏi câu này nhỉ?

Đôi lúc nó hỏi nhiều và liên tục làm mình bực. Tuy nhiên, dần dần mình nhận ra rằng, những lúc nó hỏi mình chính là một dịp để mình học. Mình học được cách nhẫn nại, học được cách giải thích một vấn đề phức tạp của người lớn sao cho con nít hiểu, học được thêm những góc nhìn mới từ con nít.

Mình cố gắng hạn chế trả lời kiểu: sau này lớn lên con sẽ biết. Câu này tưởng vô thưởng vô phạt, nhưng dần dần khi mình lặp lại sẽ làm nó đâm chán, và không hỏi nữa. Điều mình sợ nhất là trí tò mò của nó biến mất. Bởi vì chính sự tò mò là điều làm cho con người trưởng thành và học được nhiều điều mới mẻ.

Làm nghề lập trình cũng vậy. Khi còn giữ được sự tò mò thì mình mới còn giữ được ngọn lửa với nghề. Cùng một vấn đề xảy ra: nếu mình chỉ để nó trôi qua mà không đặt những câu hỏi tại sao để hiểu gốc rễ, không hỏi "điều đó đã xảy ra như thế nào" để biết được cách thức nó hoạt động ... thì mình không học được gì từ nó cả.

Mình luôn khuyến khích những anh em làm cùng mình phải luôn hiểu được bản chất, đi vào chi tiết, nhưng phải khám phá với nhiều góc nhìn. Có làm được như vậy, mình mới thấy thế giới lập trình đầy màu sắc, sống động, và luôn mới mẻ.

Sáng nay, bà xã hỏi: sao em thấy anh làm suốt với cái máy tính hoài vậy mà không chán?
... Đơn giản là vì anh giữ được trí tò mò suốt hơn 21 năm rồi.